Tổng cộng: 0
Tổng cộng: 0

Tôi đọc “Có nên ở riêng sau đám cưới” mà cứ ngỡ như tâm sự của mình. Tất cả giống nhau đến hơn 90%, anh ấy cũng tên Duy, chỉ khác người yêu tôi không phải là con trai duy nhất. Khi tôi viết nên những lời này là lúc tôi và anh ấy đã chia tay nhau. Chia tay không phải vì đã hết yêu mà do bất đồng trong quan điểm sống cũng giống như câu chuyện của anh chị. Chúng tôi quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn cách đây ba năm. Khi ấy, tôi là cô sinh viên năm cuối ở TP HCM còn anh đang học tại Hà Nội. Hai đứa cùng quê tại miền Trung. Khoảng cách địa lý chẳng làm chúng tôi lo ngại. Tình yêu cứ thế lớn dần lên. Anh là người chân thành, chu đáo, biết chăm lo cho người khác, sống rất tình cảm và hướng nội. Tôi là cô gái năng động, cởi mở, hướng ngoại và tự lập. Sự khác biệt trong tính cách khiến chúng tôi hấp dẫn trong mắt nhau thời gian đầu. Dần dần tôi nhận ra sự khác biệt đó làm nảy sinh mâu thuẫn chứ không hề đơn giản như tôi từng nghĩ. Xin nói thêm, tôi là con gái nhưng nhược điểm là rất nóng tính, thích làm theo ý mình. Anh lại có chút gia trưởng nên muốn tôi làm gì cũng phải hỏi ý kiến anh, theo quyết định của anh. Bởi vậy, chúng tôi hay cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt và anh luôn cho tôi là thiếu tôn trọng anh. Nhiều lần tôi đòi chia tay vì không thể chấp nhận sự trái ngược đó. Cứ mỗi lần tôi quyết tâm thì anh

Tôi đã tự hỏi nhiều lần: “Nếu quay lại lần đầu gặp cô, liệu tôi sẽ làm gì?” Chắc chắn, tôi vẫn sẽ lục tung cả công ty lên để tìm bằng được số điện thoại của cô bé… Hồi đó, sau khi có được số điện thoại của cô bé, tôi đã suy nghĩ nhiều và đắn đo. Cô bé khá xinh và dịu dàng. Tôi đã từng có vợ và hai con nhỏ. Tôi quyết định là sẽ liều một lần, tới đâu tính tới đó… Chúng tôi đã yêu nhau. Tất cả như một giấc mơ. Tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau rất đẹp, rất nhiều những kỷ niệm vui vẻ và hạnh phúc bên nhau. Tôi hơn cô bé 7 tuổi. Đã gần 8 tháng chúng tôi quấn quít với nhau như hình với bóng, nhưng chỉ khi rời khỏi công ty. Chúng tôi quyết định giữ kín vì tôi không muốn mọi người trong công ty biết rằng em, một cô bé xinh xắn lại đi yêu một người đã từng có gia đình và con nhỏ, thậm chí rất xí trai. Tôi đến nhà cô bé chơi thường xuyên hơn, mọi người cũng thân thiết với tôi như người nhà. Một ngày người yêu cũ của cô bé muốn quay lại. Chàng trai này lúc trước chia tay cô bé và về quê sống, 5 tháng sau đòi nối lại. Vấn đề của tôi bắt đầu từ đây, cô bé lưỡng lự giữa tôi và người cũ. Cuối cùng, cô bé chọn quay lại với người cũ và xin lỗi tôi. Cô bé nói thương tôi nhưng ngần ngại bước tiếp khi tôi còn hai đứa con nhỏ. Cô quay lại với người cũ dù biết rằng đường đi không suôn sẻ.

Tôi đang rất bế tắc, không biết nên làm gì, muốn tin chồng nhưng sợ chính anh và người thứ ba đang nói dối mình. Tôi xây dựng gia đình được 9 năm và có một cô công chúa nhỏ chuẩn bị vào lớp một. Chồng tôi là người tốt, đẹp trai và có địa vị trong xã hội. Vợ chồng tôi sống với nhau tạm gọi là hạnh phúc. Cũng có lúc chúng tôi cãi nhau về chuyện này chuyện khác nhưng sau đó thì lại làm hòa. Cách đây một tuần, tôi phát hiện anh đang chat với một cô gái. Thấy tôi, anh vội vàng cất điện thoại vào túi. Tôi không nói gì vì sợ anh phát hiện tôi đang nghi ngờ. Tôi giục anh cho con đi ngủ sớm và bảo anh đi ngủ. 11h đêm, tôi dậy xem điện thoại của anh. Anh đã xóa sạch các tin họ nhắn cho nhau. Tôi vào danh bạ, tìm tên cô gái đó và bắt đầu giả vờ chồng: “Anh buồn quá em ơi”. Cô ấy nhắn lại với những lời động viên an ủi đầy tình cảm yêu thương. Cô ấy không muốn nhìn thấy chồng tôi buồn. Cô ấy cũng nói chán chồng, rồi tâm sự về chồng cô ấy. Cô ấy nói yêu chồng tôi nhiều lắm, muốn được ở bên chồng tôi. Tôi cay đắng nghẹn ngào nhưng vẫn trò chuyện với cô ấy để tìm hiểu xem chồng tôi có yêu cô ấy không, hai người đã đến mức nào rồi. Tôi nhắn: “Em có muốn ở bên anh mãi không, anh sẽ làm thủ tục chia tay với vợ nhanh chóng”. Cô ấy trả lời: “Anh bảo với em gia đình là quan trọng nhất, vậy anh bỏ chị ấy,

Tôi là giáo viên tiếng Anh một trường quốc tế và một trung tâm ngoại ngữ, có bằng thạc sĩ phương pháp giảng dạy tiếng Anh và Ielts 8.0. Lương tháng khoảng 20 triệu. Tôi biết một cô giáo chỉ học hết lớp 12 và có Ietls 7.0, mở lớp tại nhà dạy. Học sinh rất đông, từ sáng tới tối. Mẹ cô ấy nói một tháng cô ấy thu nhập ít nhất cũng 50 triệu đồng. Tôi đang định xin nghỉ việc và sẽ mở lớp tiếng Anh ở nhà. Tôi cảm thấy công việc hiện nay của mình khá áp lực. Áp lực không đến từ học viên vì tôi rất yêu quý học trò. Những giờ lên lớp, tôi cảm thấy rất vui, học viên rất yêu quý tôi. Áp lực ở đây đến từ nhân viên và đồng nghiệp. Trường học mà như thâm cung nội chiến, đấu đá tranh giành rất mệt mỏi. Người này nói xấu người kia khiến tôi cảm thấy rất thất vọng. Tôi muốn tránh xa môi trường đó và tự khởi nghiệp. Bạn bè tôi khuyên không nên làm thế vì tôi còn trẻ, nếu dạy ở nhà thì chỉ ru rú ở nhà không đi đâu. Thật sự tôi cũng không biết thế nào nữa. Đôi khi nghĩ nếu không đi đâu mà chỉ ở nhà dạy thì cũng nản. Đi làm tuy có đấu đá nhưng tôi có những đồng nghiệp thân thiết, có những buổi workshop để tăng kỹ năng giảng dạy, có bạn bè nước ngoài để luyện nói. Nếu nghỉ ở nhà thì sẽ không còn cơ hội phát triển nhưng bù lại kiếm nhiều tiền hơn. Tôi phân vân quá, xin các bạn giúp tôi. Tú Click to rate this post! [Total: 0 Average:

Tôi năm nay 27 tuổi, vợ kém chồng 2 tuổi. Chúng tôi quen nhau qua game online, kết hôn đã được 7 năm, biết và đi đến quan hệ với nhau chỉ mất 2 ngày. Trước đó, tôi chưa quan hệ với bất kỳ ai dù chỉ là cái hôn. Vợ tôi thì từng trải qua ba người đàn ông rồi. Thời gian quen nhau cho đến lúc kết hôn được hai năm, tôi vẫn rất ham mê game online. Có lẽ cuộc đời tôi đã khác nếu không có game online. Tôi lấy vợ lúc còn đang học. Đi học, tôi vẫn có con gái theo đuổi nhưng tôi nói mình đã có vợ. Tôi rất tôn trọng vợ. Lấy nhau sớm, cô ấy đã thiệt thòi, tôi không thể làm gì có lỗi. Cuộc sống êm đềm đến lúc vợ tôi sinh con. Có con, nhà thêm vui. Tôi bận đi học nhưng cũng không quên một tuần về thăm vợ ba lần. Mọi công việc chăm sóc đều do mẹ tôi một tay làm hết. Bà thật quá tốt, tôi ước sao vợ tôi được 1/10 của mẹ tôi. Mỗi lần về thăm nhà, tôi thi thoảng cũng chơi game cho vui nhưng không còn nhiều như ngày xưa nữa. Mọi việc cứ thế cho đến một ngày Facebook xuất hiện trong cuộc đời chúng tôi. Các cụ có câu “tình cũ không rủ cũng đến” quả không sai. Chẳng hiểu sao vợ tôi và người yêu cũ liên lạc với nhau. Tôi vô tình biết được và hỏi thì cô ấy nói bạn bè thôi mà. Bạn bè kiểu gì mà phải khóa cửa trong để ngồi chát qua máy tính. Cái kim trong bọc lâu ngày tự lòi ra. Hôm đó tôi vô tình lên

Tôi là tác giả bài viết “Mẹ chồng bắt tôi phải giấu chồng chuyện có con”. Sau khi bài đăng, tôi đã nhận được khá nhiều phản hồi góp ý của độc giả. Có lẽ khi chia sẻ câu chuyện, còn nhiều yếu tố tôi chưa kể ra hết nên mọi người không hiểu, nói tôi nhu nhược hoặc thần kinh có vấn đề. Ai trong hoàn cảnh như tôi mới biết được câu chuyện ra sao, đáng sợ cỡ nào. Như tôi đã chia sẻ, lúc đầu quen, anh giấu tôi về gia thế của anh. Khi biết sự thật, tôi cũng tự ái lắm, cũng suy nghĩ: “Tại sao anh lại giấu mình”. Tôi buồn và từng nghĩ sẽ không quen anh nữa, nhất là khi về nhà anh và cảm nhận được người mẹ chồng như vậy. Nhưng có lẽ sự chân thành và yêu thương của anh lớn đến mức khiến tôi bất chấp tất cả để được sống bên anh, dù là một ngày đi nữa. Ngày anh đi, tôi khóc hết nước mắt. Anh cũng muốn có con luôn. Khi sang Châu Âu, anh luôn gọi điện hỏi tôi có thấy gì lạ không. Tôi phải nói dối, anh hơi chút hụt hẫng, còn hứa khi về sẽ có. Nhiều người nghĩ không biết tôi đánh đổi điều gì để che giấu chồng về chuyện có con với anh và mẹ chồng đuổi tôi ra khỏi nhà? Tôi chẳng nhận thứ gì từ bà, mà tôi làm vậy là vì cho chính gia đình tôi. Tôi không kể ra hết vì nhiều chuyện không tiện hoặc quá nhạy cảm. Tôi tin nếu chị em nào từng làm dâu nhà giàu mà mẹ chồng đay nghiến hay ghét bỏ sẽ hiểu vì sao tôi làm

Đó là tâm trạng của tôi sau khi đã trải qua một cuộc tình điên rồ, cay đắng và hết sức ngu muội. Tôi hiện là nhân viên kinh doanh, 28 tuổi, có một con trai chuẩn bị vào tiểu học. Tôi và chồng đã ly hôn vì người đàn ông ấy chỉ thích nhậu nhẹt, bê tha, không chịu làm việc, về nhà luôn tra tấn vợ con bằng những trận đòn không thương tiếc. Sau khi chia tay, con trai ở với tôi. Vì tính chất công việc và thời gian không ổn định, tôi không thể chăm sóc cháu chu đáo nên phải tạm đưa cháu về ở với ông bà ngoại dưới quê. Hàng tháng, tôi gửi tiền về để bố mẹ nuôi cháu, còn chồng cũ của tôi thì mất dạng từ dạo ấy và cũng như trước đây, anh không có trách nhiệm gì với con cái. Sau khi hôn nhân tan vỡ, tôi chỉ biết chúi đầu vào công việc để khỏa lấp nỗi buồn. Tình cờ một người bạn cũ liên lạc với tôi qua mạng xã hội, anh ta là người có trình độ, có ngoại hình và hiện làm tại một ngân hàng ở Mỹ. Chúng tôi từng có thời gian làm bạn trước khi anh qua Mỹ du học. Bẵng đi nhiều năm mất liên lạc, sự quan tâm, hỏi han của anh đã chạm đến trái tim yếu mềm, luôn khao khát yêu thương của tôi. Sau một thời gian nói chuyện, anh nói hiện vẫn còn độc thân nên chúng tôi đồng ý “quen” nhau dù cách xa đến nửa vòng trái đất. Tôi không giấu diếm anh chuyện đã từng ly hôn và có con riêng. Có lẽ sống ở nước ngoài đã lâu nên suy

Mâu thuẫn giữa bố mẹ tôi và vợ sắp cưới chỉ xoay quanh chuyện ra ở riêng. Hai bên chưa xảy ra xung đột, nhưng tôi biết ai cũng muốn phía kia theo ý mình. Bạn gái tôi là mẫu phụ nữ hiện đại, có học, thích độc lập. Cô ấy muốn sau khi cưới chúng tôi sống riêng. Cô ấy muốn làm chủ cuộc sống và các quyết định trong gia đình, không bị người lớn can thiệp quá nhiều, tránh mâu thuẫn nhà chồng – nàng dâu vì các khác biệt lối sống. Chưa có đủ tiền mua nhà, vì thế chúng tôi sẽ phải ở nhà thuê nếu ở riêng. Cô ấy nói khi nào đủ tiền sẽ mua nhà ở gần nhà bố mẹ tôi để tiện qua lại, rồi cô ấy cũng tìm mua nhà ở gần chúng tôi cho bố mẹ cô ấy luôn (nhà cô ấy chỉ có hai chị em gái). Trừ trường hợp bất đắc dĩ, cha mẹ ốm đau thì hai người chúng tôi sẽ không ở chung với bên nào cả. Bố tôi là người gia trưởng, thích lối sống truyền thống, cho rằng phụ nữ đã lấy chồng thì phải theo nhà chồng. Ông đã yêu cầu chúng tôi sau khi kết hôn phải ở với bố mẹ vì chỉ có tôi là con trai. Bố tôi đã to tiếng, áp đặt, mắng tôi vì vợ mà bỏ bố mẹ, thậm chí muốn tôi hủy đám cưới để lấy người khác khiến tôi cũng rất áp lực. Nếu ở với bố mẹ tôi, chúng tôi sẽ tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà hàng tháng, đồng thời được ở cạnh và tiện chăm sóc bố mẹ. Bố mẹ tôi và bạn gái có quan điểm sống rất

Ngày đó, em là một cô nữ sinh da trắng, mặt tròn, đôi mắt to như biết nói. Em yểu điệu trang phục quần jean áo sơ mi, thướt tha tà áo dài trắng mỗi ngày đến trường. Em gặp tôi, yêu tôi bằng tình yêu mãnh liệt của một nữ sinh mới bước qua tuổi 15. Tôi hơn em 8 tuổi. Sự nhí nhảnh hồn nhiên nhưng hết sức cá tính của em làm tôi cảm thấy mình trẻ ra mấy tuổi. Em dành tình yêu trong sáng nhất của tuổi học trò cho tôi. Tôi ở cạnh em đơn giản vì thích phong cách và sự nổi loạn trong con người em. Em chưa bao giờ biết sợ hãi bất cứ thứ gì. Thích làm gì, em sẽ làm cho bằng được không cần biết kết quả ra sao. Em luôn coi tôi là người yêu của em, thoải mái giới thiệu tôi với bạn bè. Em có những cử chỉ thân mật khiến tôi ngượng ngùng nơi đông người. Em chẳng quan tâm đến câu trả lời là đồng ý hay từ chối, không quan tâm đến cảm xúc của tôi mỗi lần em tự làm theo ý mình. Dường như em đã mặc định sẵn tôi là người yêu của em. Nhiều khi tôi nghĩ mình giống như một con robot bên em vậy. Ở bên em, tôi phát hiện em có rất nhiều điều thú vị. Tôi đặt cho em biệt danh “cô diễn viên nhí” vì những cảm xúc trong em thường rất phức tạp và khá bất chợt. Khi buồn hay không vừa ý, em có thể khóc như một đứa trẻ lên hai. Khi vui, em cười như thể đang ở một mình. Em đang khóc có thể cười ngay lập tức

Tận sâu trong lòng tôi rất buồn và mâu thuẫn, nửa muốn chấp nhận quên tất cả vì yêu anh, nửa muốn dừng vì sợ tình cũ không rủ cũng đến. Tôi và anh cùng 24 tuổi. Tôi bình thường và không có gì nổi bật ngoài bản tính vui vẻ, trẻ con, hơi hậu đậu, khá khó tính. Còn anh từng trải, ăn chơi và quá khứ cũng rất “hoành tráng”. Bản tính anh rất chân thật, vui tính nếu không nói là hơi điên. Chúng tôi làm cùng công ty, vị trí của tôi cao hơn anh. Tôi không so đo vấn đề cao thấp vì quan niệm đã cùng làm công ăn lương thì ai cũng như nhau. Tôi và anh chính thức quen nhau được hơn ba tháng. Thời gian đầu quen nhau, anh làm tôi rất buồn vì sự vô tâm và lạnh lùng, hầu như ngày nào chúng tôi cũng có chuyện để cãi nhau. Đỉnh điểm chỉ vì một nguyên nhân khách quan trong công việc đã khiến anh nhắn tin chia tay tôi. Anh nói với tôi rằng đừng quen anh nữa, anh là một thằng du côn, một đứa máu lạnh, nếu hối hận thì tôi cứ việc ra đi. Anh không muốn mọi người soi mói rằng anh quen tôi vì lợi dụng. Tôi rất buồn và giận, sau đó chúng tôi không nói chuyện nữa. Mấy ngày sau, tôi cùng chị đồng nghiệp qua nhà anh trai anh chơi (anh trai anh cũng làm chung công ty) và tổ chức ăn uống, nhưng không có anh. Hôm đó khá say và sẵn mệt trong người, tôi xin phép lên phòng nằm nghỉ, định bụng nằm chút rồi về sớm. Lúc sau anh ghé chơi, lên xem và đắp mền

Nhấn Gọi