Tổng cộng: 0
Tổng cộng: 0

Tôi 34 tuổi, có hai con, một trai và một gái hiện sống ở TP HCM. Năm 2003, chúng tôi bắt đầu yêu nhau, đến năm 2009 thì cưới, cuộc sống gia đình thật hạnh phúc và vui vẻ. Cách đây gần một năm, tôi kinh doanh đi xuống nhưng vẫn chăm lo cuộc sống gia đình. Lúc tôi cần vợ san sẻ nhất thì nàng quyết định ra đi. Nàng tặng cho tôi hai câu nói mà chắc suốt đời tôi không bao giờ quên. Cũng vì hai câu nói của vợ mà tôi như được tiếp thêm sức lực để cố gắng sống và không buông xuôi như bao người khác. Câu thứ nhất: “Tôi sẽ làm tất cả những gì để cho ông đánh tôi, ghét tôi và hận tôi”. Trước khi nói câu này, vợ tôi làm những hành động không nên có trong cuộc sống vợ chồng (tôi không kể ra vì tế nhị). Thời gian này, tôi cũng níu kéo và gia đình hai bên khuyên rất nhiều nhưng vợ tôi vẫn để ngoài tai. Sau một thời gian, tôi chưa chịu ký đơn ly hôn thì nhận được thư của tòa: Vợ tôi đơn phương ly hôn. Những ngày lên tòa, người hòa giải chỉ nói đúng một câu: “Không còn tình cảm nữa thì chia tay”. Câu thứ hai: “Ngày xưa gia đình tôi không cho tôi lấy ông nhưng tôi nhất quyết lấy được, bây giờ gia đình có nói gì thì nói, tôi bỏ là tôi bỏ được”. Câu nói này khiến tôi và bao nhiêu người hai bên họ hàng dự phiên tòa bất ngờ. Đến nước này, tôi chấp nhận tất cả, chỉ mong tòa giao cho tôi nuôi hai con nhỏ, không cần vợ tôi phụ cấp

Tôi 23 tuổi, là đồng tính nữ, gặp và yêu em đã hơn 5 năm. Tình yêu của chúng tôi trải qua rất nhiều sóng gió, rào cản của gia đình, định kiến xã hội… Em hơn tôi hai tuổi, ngoại hình ưa nhìn và tốt tính. Em chấp nhận tôi vì không ai hiểu em hơn tôi, ngược lại không ai hiểu tôi như em. Lúc nhỏ, tôi đã từng bị cưỡng bức nên không có cảm giác với đàn ông. Tôi lại sống trong một gia đình thường xuyên nhìn thấy cảnh ba đánh đập mẹ đến nhập viện không biết bao nhiêu lần, nên tôi luôn có ác cảm với đàn ông. Tôi gặp và yêu em nhiều hơn cả bản thân mình. Mỗi việc làm tôi đều nghĩ đến em đầu tiên. Ngoại hình ưa nhìn nên em được nhiều người theo đuổi. Tôi rất vất vả để có thể giữ em bên mình. Em nói chuyện rất có duyên. Người nào nói chuyện với em rồi đều đem lòng yêu thích và muốn được em làm bạn gái. Em từng có bạn trai trước khi biết tôi. Một năm trước, em đi họp lớp với bạn học cấp 3, đồng ý yêu một người ở đó dù em vẫn ở bên tôi. Tôi không biết tình cảm đó từ khi nào nhưng cảm nhận được sự lạnh lùng mà em dành cho tôi khi đó. Em không muốn nói chuyện với tôi nhiều mà chỉ ôm điện thoại nhắn tin yêu thương với người đó, ôm anh ta. Em thừa nhận tất cả, nói muốn quay về cuộc sống thật của bản thân mình, rằng em không phải les, không muốn làm ba mẹ buồn. Em sẽ làm đám cưới và có con dù em

Tôi 33, chồng 39 tuổi, có một con gái nhỏ 5 tuổi lém lỉnh, đáng yêu. Vợ chồng tôi có khoảng cách lớn về trình độ, hiểu biết xã hội nên không có sự đồng cảm. Tôi là người ở tỉnh lên thành phố, phấn đấu học tập, làm việc nên có một công việc ổn định, thu nhập tốt. Tôi khá lý trí, có hoài bão, đam mê, biết cân bằng giữa gia đình và cuộc sống. Con cái hầu như do một tay tôi dạy dỗ, trông nom. Chồng tôi làm cho một cơ quan nhà nước. Có thể anh học hành không cao (trung cấp) cùng với tính cách không ham học hỏi nên kiến thức về xã hội của anh không nhiều. Cưới nhau xong, tôi đã động viên anh đi học đại học. Anh sống một cuộc sống an phận, phó mặc cho tôi lo kinh tế gia đình. Thứ anh yêu thích là trồng cây, nuôi chim, xem phim, tán dóc và nhậu. Anh không thích chơi với người giỏi hơn mình vì không thích cách người ta nói chuyện, nói họ dạy đời. Bạn bè của anh là dân lao động, tài xế… nói chung là những người có thể ngồi nghe anh nói. Anh khá nóng nảy, ở cơ quan làm việc anh không được lòng lãnh đạo, ở gia đình anh cũng to tiếng… Khách quan mà nói, anh có lý lẽ của mình nhưng cách hành xử, nói chuyện của anh làm người khác khó chịu, làm người thân cảm thấy tổn thương. Anh ít khi thể hiện tình cảm với vợ. Vợ nói gì không vừa ý, anh nhăn nhó, trợn mắt, nạt nộ… Vợ nói mặc vợ, nếu không đúng ý mình thì anh chẳng làm theo. Tôi

Vợ đòi ly hôn, tôi không đồng ý vì không muốn con thiếu cha. Em bảo sống không được với chồng, rằng hôn nhân là trò chơi, muốn thì chơi, không muốn thì nghỉ. Tôi 29 tuổi, lập gia đình cách đây 3 năm. Vợ kém tôi 2 tuổi, tốt nghiệp trung cấp kế toán nhưng làm công việc chẳng liên quan gì tới nghiệp vụ kế toán: phòng vé của một hãng xe liên tỉnh. Tôi từng phải bỏ học dù trúng tuyển đại học Kinh tế Sài Gòn vì gia đình không thể lo nổi chi phí. Hơn 10 năm lăn lộn từ Nha Trang lên Sài Gòn, tôi làm đủ việc để duy trì ước mơ đi học để đổi đời. Cuối cùng, tôi cũng cầm được chứng chỉ tốt nghiệp Cao đẳng Kinh tế Sài Gòn. Tuy nhiên, tôi làm công việc chả liên quan đến những thứ mình học: làm du lịch. Chúng tôi quen nhau 2 năm thì cưới. Cuộc sống khó khăn, vợ chồng luôn động viên nhau rằng có đôi tay, mình sẽ làm việc chăm chỉ để cải thiện đời sống về sau. Tôi không sợ khổ, bởi lẽ tất cả những gì khổ sở tôi đã nếm trải rồi. Hai năm sau ngày cưới, sau những lần mong mỏi, chúng tôi sinh con trong niềm hoan hỉ của ông bà hai bên. Tôi hạnh phúc và tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn để chăm lo cho thiên thần của mình. Tôi làm việc nhiều hơn, mong mỏi tới ngày nghỉ phép để về quê thăm hai mẹ con. Hai tháng sau sinh, vợ báo rằng đã xin nghỉ việc hẳn. Tôi bất ngờ vì hai vợ chồng đã dự tính sau kỳ nghỉ thai sản, vợ sẽ đưa con

Tôi và gia đình chồng thúc anh đi tìm việc làm thì anh ta tìm cách lảng tránh, đến bây giờ vẫn còn lông bông. Anh không xin tiền vợ nhưng lại lấy tiền của mẹ anh ta. Tôi năm nay 28 tuổi, đã có một bé gái. Tôi và chồng tôi bằng tuổi nhau, cưới nhau được hơn hai năm. Chúng tôi tìm hiểu và yêu nhau hơn ba năm mới tiến đến hôn nhân. Tôi có công việc làm ổn định nhưng thu nhập không cao, còn chồng mới vừa ra trường và đang thất nghiệp. Khi tiến đến hôn nhân, tôi đã đi làm ổn định còn chồng học năm cuối cao đẳng. Chồng là con trai một trong gia đình, từ nhỏ tới lớn không làm gì và được ba mẹ nuông chiều. Ba mẹ anh cố chạy vạy lắm anh mới học được cao đẳng. Tôi cứ tưởng sau khi cưới, chồng sẽ có trách nhiệm mà lo làm ăn. Thế nhưng hai năm sau anh mới kết thúc khóa học vì nợ môn. Tôi có bầu, anh không chăm sóc vợ mà cũng không xin việc làm để kiếm tiền lo cho tôi và chuẩn bị cho đứa bé chào đời. Vì công việc nên tôi phải ở nhà ngoại để tiện đi làm. Anh vẫn ở nhà nội và suốt ngày lông bông. Khi tôi sinh, anh không phụ tôi về tài chính mà còn liên lạc với người yêu cũ để nói xấu vợ. Một lần vô tình tôi đọc được tin nhắn của người yêu cũ gửi cho anh, tôi đã điện thoại và nói chuyện với cô ấy. Cô ấy bảo chồng tôi nói “cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, tôi sống tệ với gia đình chồng và nhiều

Anh rất yêu em nhưng cũng mang lại cho em nhiều tổn thương và nước mắt bởi tính ghen tuông của anh. Em năm nay 25 tuổi, tốt nghiệp một trường đại học ở Hà Nội. Câu chuyện tình cảm của em như một vòng quanh quẩn, em không biết nên bước tiếp hay dừng lại. Em và anh yêu nhau vào đầu năm 2009. Anh là mối tình đầu của em. Em rất quý trọng anh, hy vọng anh sẽ là chồng của em. Sau em phát hiện anh gia trưởng và đặc biệt hay ghen tuông vô cớ. Thời gian đầu em rất hạnh phúc và có những dự tính về tương lai với anh. Trừ tính ghen, anh là một người rất tốt và yêu em hết mực. Em không biết có phải yêu em quá nên anh như thế không? Mọi người nhận xét em là một cô gái hiền lành, dễ thương nên anh sợ mất em mà trở nên như thế? Em là cô gái yếu đuối và từng rơi vào trạng thái trầm cảm nặng ba lần. Lần thứ hai xảy ra khi em đang yêu anh. Lúc đấy em học đại học còn anh đã đi xuất khẩu lao động. Tối nào đi làm về, anh cũng gọi điện động viên, an ủi em cho đến khi em ngủ thiếp đi. Ngày đấy, thật sự em rất cảm động vì anh quan tâm, yêu thương em nhiều đến như vậy. Sau này anh nói những ngày em bị bệnh, dù mệt mỏi nhưng anh cảm giác lúc đó em chỉ thuộc về anh và không thể ai có thể đánh lạc mất trái tim em được nên anh rất yên tâm. Anh hạnh phúc vì thấy em cần anh đến như vậy.

Không phải đàn ông tốt bị tuyệt chủng hay không còn nữa. Các bạn nữ cứ than thở, trách móc nhưng thử xem lại lối sống và cách yêu đi. Chiều nay đi làm về, nó ghé quán cà phê quen thuộc tìm cho mình một chỗ ngồi có thể nhìn ra được bên ngoài, vừa nhâm nhi ly cà phê vừa ngắm dòng người qua lại. Những lúc như thế này nó thấy thảnh thơi và thoải mái hơn rất nhiều. Nó mở máy tính và lướt Facebook như một thói quen đã có từ lâu. Cũng chẳng để làm gì, nó cứ vào Facebook như vậy. Có lẽ nó cũng muốn xem cuộc sống trên thế giới Facebook như thế nào. Nó chợt nhận ra một điều trên bảng tin của nó, chẳng phải riêng gì Facebook mà cả Zalo, đàn ông thật là xấu xa. Phải chăng họ đều là những kẻ lừa tình và sở khanh? Trên tường Facebook và Zalo của nó ngập tràn những status yêu, ghét, oán trách, giận hờn đàn ông. Đại loại như “Nỗi đau em giấu anh thấu được bao nhiêu”, “Từ giờ không còn tin tưởng vào đàn ông nữa”, “Anh cứ cười đi…”, “Đàn ông tất cả đều như nhau” hay “Mất niềm tin vào đàn ông”… Có lẽ nào lại là như vậy? Nó là đứa con trai đã trải qua hai mối tình và tan vỡ nhưng lỗi đâu phải do nó. Người nó yêu thương buông tay vì thân phận nó nghèo hèn. Cuộc sống của nó là những tháng ngày đi thuê trọ. Rõ ràng không phải do nó phụ bạc. Phải chăng cả cái thế giới này chỉ còn mình nó là đàn ông tử tế, khi yêu không toan tính thực dụng?

6 tháng trôi qua từ ngày chia tay, đến giờ tôi không buồn nhưng cách đối xử của anh  làm tôi không khỏi đau đớn. 26 tuổi, tôi ra trường và ở lại thành phố làm việc. Lương của tôi không cao nhưng có thể chăm lo bản thân và giúp đỡ gia đình. Vì một hiểu lầm, chúng tôi quen nhau. Qua tiếp xúc công việc, chúng tôi trở nên thân hơn. Chúng tôi làm chung một dự án, chung công ty, anh hơn tôi 8 tuổi. Biết chuyện tình cảm của anh trước đây khá phức tạp, anh đã có con, nhưng thấy anh quyết tâm làm lại cuộc đời ở Việt Nam, đối xử tử tế với đồng nghiệp, có trách nhiệm với công việc, chăm sóc tôi chu đáo, thậm chí không ngại rửa bớt chén bát vì sợ cô giúp việc quá vất vả… tôi đã mở lòng và nhận lời yêu anh. Tôi tin bản chất anh là người tốt. Tôi tin anh ta thật lòng. Ban đầu, tất cả đều rất đẹp. Chúng tôi chia sẻ những điều mới lạ về văn hóa và cùng đi du lịch. Tôi là người ít nói, nội tâm. Anh hoàn toàn ngược lại, rất sôi nổi và hiện đại. Vì thế, tôi tin rằng đó là một nửa đang khuyết cho cuộc sống của minh. Cả hai cố gắng thay đổi rất nhiều để phù hợp với sự khác biệt của nhau. Thế nhưng, càng ngày khi tôi nhận ra quan điểm sống quá khác nhau, càng nhiều tranh cãi xảy ra. Chuyện tiền bạc rất nhạy cảm. Nhiều người nghĩ tôi quen anh chỉ vì tiền nhưng thật sự tôi không cần. Hết tiền tôi cũng không mở miệng vay anh ta vì tôi rất

Nhấn Gọi