Yếu tố ngoại hình sẽ là điểm mạnh của những thí sinh này tại sân chơi Thần tượng âm nhạc 2015. Tuy chỉ mới phát sóng được 2 tập thế nhưng cuộc thi Vietnam Idol 2015 tập 3 đã nhận được sự quan tâm mạnh mẽ từ khán giả. Đặc biệt, những nhân vật “đình đám” trên mạng xã hội như “hot boy kẹo kéo”, Vân Quỳnh, Nguyễn Ngọc…cũng đã xuất hiện và tạo được dấu ấn riêng. Ngoài giọng hát trời hay, cuộc thi Vietnam Idol năm nay còn thu hút giới trẻ bằng một dàn thí sinh là “trai xinh, gái đẹp”. Hãy cùng điểm qua một số nhân vật sẽ xuất hiện trong tập 3 vào tối Chủ nhật, ngày 19.04 này nhé: Vietnam Idol 2015 tập 3 Click to rate this post! [Total: 0 Average: 0]
Tôi và bạn gái yêu nhau được hơn một năm, dự định kết hôn vào năm tới. Tình cảm của chúng tôi rất tốt trước khi tôi biết việc này. Trước đây bạn gái của tôi yêu ba người đàn ông và đã có quan hệ với họ. Tuy nhiên đối với tôi việc đó không quan trọng. Tôi chỉ quan trọng tình cảm của hai người dành cho nhau như thế nào chứ không quan trọng việc “còn – mất” của bạn gái. Chúng tôi khá hòa hợp vì chuyện đó. Bạn gái tôi là một người năng động và quảng giao. Trong các mối quan hệ của cô ấy, đáng chú ý có một người anh xã hội. Đây là một người đàn ông đã có vợ, khá thành đạt và giỏi giang, khéo léo. Cô ấy rất có cảm tình với người đàn ông này. Song trước mặt tôi, cô ấy vẫn giữ mối quan hệ đó trong chừng mực. Tôi cứ ngỡ chẳng có chuyện gì xảy ra nếu một ngày không đọc được mẩu tin nhắn của cô ấy với bạn thân. Gần đây, tôi có cảm giác sự quan tâm của cô ấy dành cho tôi không được như trước. Một lần đọc được mẩu tin nhắn của cô ấy với bạn thân, tôi biết cô ấy đang lung lay, bị thu hút bởi sự quan tâm của một người đàn ông. Cô ấy viết một câu mà tôi không tài nào thông hiểu được: “Cảm giác cùng một lúc được hai người đàn ông quan tâm chăm sóc cũng rất thú vị”. Việc cô ấy “say nắng” một người đàn ông bình thường thì tôi sẽ không nói đến. Tuy nhiên qua lời nói của cô ấy với bạn, thì cô ấy và
Tôi và anh yêu nhau gần 3 năm, chia tay được 8 tháng thì anh cưới cô bạn gái mới quen chưa đầy 7 tháng. Ngày rước dâu, vợ anh nhắn tin cho tôi: “Hôm nay tôi hạnh phúc lắm, cô cũng sẽ hạnh phúc thôi nhưng không phải với người đàn ông này, người sẽ gọi tôi là vợ”. Đọc tin nhắn tôi chỉ cười, chẳng khóc lóc hay gào thét, cũng chẳng đau đớn vật vã. Cảm giác lúc đó rất trống rỗng. Từ ngày anh cưới đến giờ, thỉnh thoảng anh gọi điện cho tôi hỏi thăm vu vơ, đại loại là “Em khỏe không?”, “Việc kinh doanh tốt chứ?”. Tôi nói chuyện bình thường như hai người bạn cũ, đơn giản trong lòng tôi từ lâu đã không còn tồn tại hình bóng của anh nữa. Ba năm sau khi cưới, anh hay bảo nhớ tôi, luôn âm thầm theo sát những việc tôi làm, thương tôi vì gồng gánh mọi thứ. Anh còn bảo tôi cần giúp gì cứ gọi, anh không bao giờ nề nà chuyện gì cả. Tôi không trả lời những tin nhắn như vậy. Anh gọi điện tôi cũng nói thẳng đừng tìm đến tôi và đừng nói những lời như thế nếu anh còn muốn tôi tôn trọng anh. Rồi anh không gọi, không nhắn nữa nhưng ngày tôi khai trương chi nhánh, ngày lễ Tết, anh đều gửi hoa tới tặng. Tôi bệnh, anh gọi dịch vụ mang đồ ăn đến tận nhà cho tôi. Tôi không biết tại sao anh nắm rất rõ mọi thông tin về tôi. Điều đó làm tôi khó chịu lắm. Có lẽ tôi chọn cách im lặng, rồi anh cũng sẽ rút lui. Tôi chỉ không hiểu anh làm vậy để làm gì
Tôi gặp lại nàng sau hơn 6 năm xa cách. Dư vị của nụ hôn nồng nàn đêm đó vẫn còn ám ảnh tôi. Trong mơ, tôi ôm nàng ngủ, để rồi sáng tỉnh dậy thẫn thờ ôm gối. Các anh chị có thể sỉ vả tôi là thằng đàn ông khốn kiếp đã có vợ con còn tơ tưởng tình cũ. Bản thân tôi cũng đã tự sỉ vả mình không biết bao nhiêu lần. Tôi đã ngoài 30 tuổi, mối tình đầu trôi qua hơn 10 năm song cảm giác mong gặp lại cô ấy vẫn cứ thôi thúc tôi. Tôi thích nàng từ khi mới vào học phổ thông. Thi đại học xong tôi mới dám bày tỏ tình cảm với nàng. Tôi vô cùng sung sướng khi biết rằng nàng cũng quý mến tôi bấy lâu. Chúng tôi cùng vào đại học. Hai trường ở cách xa nhau nhưng nàng luôn tranh thủ ghé thăm tôi, thỉnh thoảng còn nấu những món tôi thích mang đến tận phòng trọ cho tôi. Chúng tôi cùng là dân tỉnh. Bố mẹ nàng đã mua nhà ở Hà Nội để con cái tiện học hành, còn tôi thì ở căn phòng trọ cũ rích. Càng yêu nàng tôi lại càng dằn vặt mình – cậu sinh viên năm nhất không có gì trong tay. Nàng vẫn vô tư, dịu dàng đến bên tôi. Còn tôi cứ tỏ ra lạnh lùng, ngày càng xa lánh nàng, để rồi chia tay nàng trong đau khổ. Tôi biết nàng buồn. Tôi cũng vậy, nhưng cái sĩ diện đã cản trở tôi đến với nàng. Tôi cắm đầu vào học tập, cố quên đi mối tình đau khổ với nàng. Nàng vẫn yêu tôi. Dù tôi trốn tránh, dù tôi chuyển chỗ ở
Tôi năm nay 26 tuổi, quen anh hai năm. Lúc mới quen, anh đối xử với tôi rất tốt. Một năm trở lại đây, anh thay đổi hẳn. Anh ít nhắn tin gọi điện hỏi thăm tôi, mặc dù trước kia chúng tôi nói chuyện điện thoại cả sáng, trưa, tối. Tình cảm anh dành cho tôi cũng không như trước nữa. Anh hay nhờ bạn bè giới thiệu người yêu, nói với họ là chưa có bạn gái. Quen nhau hai năm nhưng anh chưa lần nào giới thiệu tôi với gia đình và bạn bè anh. Chúng tôi làm cùng công ty tư nhân. Gia đình anh có lẽ không muốn anh quen tôi vì không môn đăng hộ đối. Nhà anh rất giàu có, nhà tôi thì nghèo. Anh rất nghe lời ba mẹ. Anh nói sẽ cố gắng thuyết phục gia đình nhưng tôi thấy anh chẳng quan tâm đến điều đó mà chỉ tập trung tìm hiểu người khác. Tôi hỏi thì anh nói là không quen ai, cũng chưa tới lúc phải nói chuyện với ba mẹ. Qua một người bạn của anh, tôi biết anh liên lạc, tán tỉnh rồi đi cà phê với chị kia vài lần. Những lần đó, tôi gọi anh đều không bắt máy. Đôi lần tôi hỏi anh có xác định gì với tôi hay không, anh nói là “không biết” hay im lặng. Tôi thấy mệt mỏi mối tình này lắm, Tôi giống như người dự bị, chỉ khi nào cần tôi, anh mới đến. Nhìn bạn bè lập gia đình hết, tôi lại càng nôn nóng. Hàng xóm hay ở đồng nghiệp công ty cứ hỏi tôi sao không cưới chồng đi hay bị ế rồi. Tôi thấy áp lực quá. Gia đình tôi cũng hối
Tôi học tại một trường đại học danh tiếng ở Hà Nội. Gia đình tôi làm kinh doanh. Cuộc sống tương đối đầy đủ. Tất cả đều do bố mẹ tôi tay trắng làm nên, và tôi luôn ý thức về điều đó. Em là một trong số những người làm ở nhà tôi. Nhà em cách nhà tôi 6 km, gia cảnh em khá khó khăn. Em phải nghỉ học từ năm lớp 7 để phụ ba mẹ. Hai năm trước, em vào làm ở nhà tôi. Ấn tượng của tôi về em khi đó chỉ là đanh đá và chua ngoa. Xung quanh, có khá nhiều người muốn làm mối tôi với con cái của họ. Tuy nhiên tôi tin vào nhân duyên chứ không muốn ai sắp đặt hôn nhân cho mình. Đúng là cuộc sống có thật nhiều bất ngờ. Bố tôi qua đời sau một tai nạn mà tôi chẳng thể nào hình dung được, nó quá lãng xẹt. Mẹ tôi rất sốc. Còn tôi mặc dù rất đau buồn nhưng không bao giờ để cho mẹ biết điều đó. Việc kinh doanh của gia đình thời gian đầu đôi chút bị ảnh hưởng nhưng mẹ tôi thực sự là một người tài giỏi. Mẹ đã quyết tâm và còn làm ra nhiều hơn lúc bố ở bên cạnh. Thời gian sau đó, tôi sắp xếp việc học để về với mẹ nhiều hơn, tham gia công việc kinh doanh của gia đình nhiều hơn. Tôi nhận ra em không phải đanh đá như tôi nghĩ trước đây mà rất thông minh, lanh lẹ và khá khéo léo. Em trở thành cánh tay phải của mẹ tôi. Nhiều lúc mẹ tôi đi vắng, em làm tất cả mọi việc còn tôi chỉ ngồi thu tiền.
Hôm nay tròn 15 năm kể từ ngày chia tay em. Tôi nhớ hôm đó là một chiều mưa rất to, có lẽ ông trời khóc cho tôi, cho em. Ngày đó tôi 24 tuổi với nhiều hoài bão, ước mơ của một chàng sinh viên mới ra trường. Tôi đã mơ đến hạnh phúc với em, người cùng tôi trải qua 5 năm đại học, 5 năm tình đầu sao mà đẹp quá, nhiều kỷ niệm quá. Có lẽ tôi là một người cầu toàn nên muốn tình yêu thật hoàn mỹ, muốn tình đầu là tình bất tử. Tôi đã đợi em 15 năm rồi. Ngày em nói chia tay, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không biết tại sao em lại có thể quên mình, quên đi năm tháng đã qua dễ dàng như vậy. Ngày đó có lẽ vì bồng bột quá, ghen tuông quá, tôi đã sỉ nhục em trước mặt nhiều người để rồi em không thể tha thứ cho tôi. Tôi hối hận nhiều lắm. Tôi biết rằng lỗi của tôi, cơn ghen của tôi là đúng nhưng hành động của tôi là sai. Tôi nhận hết mọi tội lỗi, chấp nhận là kẻ sai để em được nhẹ lòng ra đi. Em có nhớ lời hứa năm đó của tôi không? Tôi hứa sẽ ra đi nhưng vẫn chờ em, chờ ngày em quay lại. Tôi chờ em để em thấy được rằng không ai có thể yêu em nhiều như tôi. Bốn tháng trôi qua tôi vẫn không ngừng nghĩ đến em. Tôi ngồi đợi hàng tiếng đồng hồ chỉ được nhìn thấy em. Thấy cảnh em và người ta, tôi đau lắm. Tôi quyết tâm rời xa quê hương, đi đến một đất nước xa lạ để có thể quên
Trước đây, tôi đã từng tâm sự “Chồng muốn tôi ‘bán’ anh để có tiền từ bồ”. Có điều tôi không ngờ gia đình chồng tôi lại tiếp tay cho việc anh ta bồ bịch. Năm 2013, tôi phát hiện ra anh có bồ. Tôi cũng biết được anh và bồ dự định cho mẹ chồng tôi đi du lịch Sài Gòn – Côn Đảo. Tôi đã gặp trực tiếp mẹ chồng, nói với bà: “Chồng con đang có bồ ở trong Sài Gòn, cô ấy là… Con đoán chuyến đi Sài Gòn lần này của bà là bắt tay thông gia đấy. Nếu bà thương các cháu nội của bà, không muốn gia đình chúng tan nát thì bà đừng đi chuyến này nữa”. Mẹ chồng ậm ừ không nói gì nhưng rồi vẫn đi. Tôi không rõ trong chuyến đi đó mẹ chồng tôi đã gặp ai, nói chuyện gì nhưng khi bà về có ảnh chụp chung với chồng tôi và bồ anh ta. Bà còn nói tôi vu oan cho con trai bà, anh ta làm gì có bồ. Sau đó chồng tôi đưa bồ ra Hà Nội thăm bà. Bà ở cùng gia đình em trai chồng và cách xa nhà tôi nên tôi không biết. Cô em dâu ghét chuyện bồ bịch, muốn đứng về phía tôi và các cháu nên không thèm chào hỏi, cũng không nấu cơm cho họ ăn. Sau hôm đó, em dâu bị mẹ chồng mắng chửi vì không đón khách chu đáo. Cô em gái út của chồng cũng cho con gái lớn đang học lớp 11 nhận bồ của anh trai làm mẹ nuôi đỡ đầu. Từ đó, cô bồ chuyển tiền vào tài khoản để cho “con nuôi” ăn học. Năm 2014, mẹ chồng cùng gia
Khi nhận lời cầu hôn của anh, em chỉ có một điều kiện duy nhất: Chung thủy. Em đã từng nói “Sau này nếu anh muốn có quan hệ với ai khác, chỉ cần nói với em là anh không còn yêu em và đã có người khác. Đừng lén lút sau lưng em. Em sẽ trả tự do cho anh, sẽ không trách móc, níu kéo gì cả. Em muốn có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Em không thích nghi ngờ, theo dõi, ghen tuông”. Anh đã ôm em vào lòng và nói rằng “Em khùng”. Anh còn nhớ không? Anh cũng từng nói rằng: “Không ai bằng em, chỉ có em là vợ anh”. Em đã tin và luôn nghĩ rằng trong anh chỉ có em, cũng như trong em chỉ có anh. Em luôn làm đúng như vậy, nhưng anh thì lại không. Em không nghĩ một ngày nào đó, em lại nằm trong hoàn cảnh bị phản bội, để viết lên những dòng này như một vết cắt, cứa sâu vào tim em. Đau, đau lắm. Càng yêu anh, em lại càng hận anh. Em muốn nổ tung trong cái cảm giác hiện tại. Nó bóp nghẹt, làm em cảm thấy không thể thở được. Cũng như bao người vợ khác khi chồng ngoại tình, em luôn thắc mắc tự hỏi “Sao anh lại tàn nhẫn với em đến như vậy? Khi anh ở bên người ấy, gần gũi, thân mật, em ở đâu trong lòng anh? Khi anh quay về với em, anh có nhớ đến người ấy không?”. Vợ chồng mới cưới còn chưa trải qua giai đoạn đầu tắt mặt tối vì chăm con mọn, anh đã vội vã tìm cho mình một “phòng nhì”. Khi cô ấy chấp nhận làm
Ngày tôi biết mình mang thai bé thứ hai cũng là lúc phát hiện chồng ngoại tình. Bồ câu của anh không ai xa lạ, chính là cô đồng nghiệp kém anh 8 tuổi. Anh thường “vô tư” đưa cô ấy và cả các đồng nghiệp khác về nhà tôi ăn uống tụ tập. Anh cũng gửi con cho cô ấy mỗi khi tôi đột xuất công việc không kịp đón con buổi chiều. Anh nói với tôi, đó là tình yêu, không toan tính so đo, không thể từ bỏ. Anh không lựa chọn được giữa cô ấy và gia đình. Họ đã duy trì mối quan hệ yêu đương hơn 4 tháng. Nói về gia đình tôi, chúng tôi ngoài 30 tuổi, cưới nhau gần 7 năm và có một bé trai hơn 5 tuổi. Vợ chồng tôi học cùng trường đại học, yêu nhau chân thành và say đắm. Suốt thời gian yêu nhau, chúng tôi chỉ cãi nhau duy nhất một lần do anh mải chơi với bạn nên trễ hẹn đón tôi khi trời đã khuya. Suốt thời kỳ hôn nhân, chúng tôi rất ít khi cãi vã và thường tìm được tiếng nói chung bằng thỏa thuận và tôn trọng nhau. Chúng tôi thường xuyên hâm nóng tình cảm bằng những chuyến du lịch, những cuối tuần ăn hàng và xem phim, những món quà tặng nhau dịp lễ… Kinh tế gia đình tôi ổn, chi tiêu thoải mái và có dư. Tôi và anh độc lập về kinh tế, khi cần thì dễ dàng có tiếng nói trong sử dụng tiền chung. Tóm lại, trong con mắt của mọi người, của chính tôi và anh, chúng tôi hạnh phúc đúng nghĩa. Nói về tôi, tôi không đẹp nổi bật nhưng luôn ý thức